Hiển thị các bài đăng có nhãn Trà sữa. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Trà sữa. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2013

Tình yêu như bản nhạc không lời...


Chính vì có nhịp điệu nên mới là tình yêu, đúng không anh? Như việc đôi lúc chúng ta trở nên mất kiểm soát nhịp đập trái tim mình...

Em đã từng tưởng tượng vô số lần, hoặc lý giải những cảm giác chưa qua trải nghiệm của mình, về tình yêu. Nó sẽ trong vắt như những cơn gió đầu mùa, sẽ ấm áp như sắc nắng cuối thu, sẽ tràn ngập hương thanh khiết và ngọt ngào như vị café sữa để lâu trong miệng, hoặc là, sẽ đắng ngắt sự cô độc của đêm đông lạnh lẽo.
 
Và rồi em kết luận, tình yêu đích thực là một bản nhạc không lời, có những khúc da diết, dai dẳng, có những khúc mạnh mẽ, dồn dập, có những khúc nhẹ nhàng, sâu lắng, nhưng cũng có những khúc thống thiết sự đau thương, ám ảnh dáng dấp của chia ly, mất mát.
 
Người ta hay nói, là thiếu nữ thì đừng quá kỳ vọng vào một mối tình đẹp, hoặc là quá ngây thơ trước tình yêu để rồi phải nhận cái giá quá đắt. Nhưng em chưa yêu, em cần dũng khí để yêu, vì thế em sẽ chỉ nghĩ về những thứ lãng mạn thôi, anh ạ!
 
Chẳng phải tình yêu đích thực là một bản nhạc, đó sao? Anh là chiếc dương cầm, em sẽ là nốt nhạc, có bi thương, ai oán hay là hạnh phúc, ngọt ngào, cũng vẫn là định sẵn sẽ phải vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.
 

Và cũng có những ngày đầy gió, khi bản nhạc không thể cất lên thành những giai điệu ngọt ngào, cũng như những ngày mưa, tình yêu sẽ bị át đi tiếng gọi thiết tha. Chính vì có nhịp điệu nên mới là tình yêu, đúng không anh? Như việc đôi lúc chúng ta trở nên mất kiểm soát nhịp đập trái tim mình.
 
Có ai biết được mối tình của mình sẽ kéo dài trong bao lâu, chỉ biết những lúc đuối sức vì lên những nốt cao, thì sẽ có đoạn phải trầm xuống nốt thấp, khi ngọt ngào thì bàn tay nắm chặt, nhưng lúc mệt mỏi rã rời thì sẽ phải đến đoạn buông lơi.
 
Em thích những bản đàn, nhưng em không hy vọng tình chúng ta sẽ như một bản đàn như thế. Bởi vì nếu nó chỉ như một bản nhạc, thì sẽ có hồi kết thúc. Và nào có ai muốn tình yêu của mình sẽ định sẵn là phải chấm dứt như thế đâu? Nhưng, dẫu sao thì cái gì đến cũng sẽ phải đến, tại sao em phải lo sợ một  kết cục khi chưa bắt đầu nhỉ?
 
Có phải em quá mơ mộng không, khi đã thần thánh hóa tình yêu và kỳ vọng quá nhiều vào một mối tình đẹp? Nhưng em nghĩ, đã là con gái, thì ai cũng mong tình yêu của mình sẽ thật diệu kỳ, bởi vì tình yêu ấy sẽ đi theo những cô gái suốt cả cuộc đời.
 
Tình yêu như bản nhạc không lời... 2
Chi bằng, chúng ta nên yêu nhau như thế, như một bản nhạc cứ chơi mãi không ngừng, như nốt nhạc cứ theo phím đàn mà bay lượn những thanh âm trầm, bổng, và như cả tình yêu trong veo như vạt nắng cuối thu khẽ khàng, ấm áp. Chơi cho đến khi tận sức, tận lực, chơi cho đến khi mệt mỏi, và chơi cho đến khi chẳng thể tiếp tục được nữa, thì mới ngưng tay.
 
Dẫu sao thì, không lo sợ kết cục, chỉ cần biết dốc hết sức để yêu. Em muốn như thế, và cũng mong tình yêu sau này của mình sẽ như thế.
 
Để cháy một lần, rồi sau đó buông tay cũng được. Để hoàn thành một bản điệp khúc cho vẹn tròn, rồi hãy kết thúc, có được không?



Thứ Tư, 9 tháng 10, 2013

Phía sau một chàng trai...

Chúng ta cứ nói con trai lạnh lùng, nhưng đã có ai thực sự cảm thông cho những điều họ muốn giấu. Họ khóc thì bảo yếu đuối, họ cười lại nói rằng họ vô tâm.

Đã bao giờ bạn chấp nhận chỉ đứng ở phía sau, sẵn sàng ôm lấy và chở che cho những gì họ đang nghĩ? Đã bao giờ bạn chấp nhận đuổi theo họ, để tha thứ cho cái lý trí bướng bỉnh và khiên cưỡng kia?
Đằng sau cái quay lưng lạnh ngắt kia, không chỉ là lý trí vô tình như con gái vẫn nghĩ. Sau đó, cũng là những xúc cảm, nỗi niềm nghẹn đắng không được phép bộc lộ mà thôi.
Phía sau một chàng trai, có khi là những giọt nước mắt đáng lẽ đã rơi từ lâu nhưng buộc lòng phải kìm nén. Có khi là một hình dung chôn chặt không thể gọi tên qua tháng, qua ngày.
Phía sau một chàng trai, là nỗi nhớ dồn nén, là nỗi tiếc nuối không được phép nói ra vì lòng tự trọng cao ngất. Cũng là những xót thương kỉ niệm, những thương tổn chất chồng, sâu hoắm như con gái mà thôi.
Phía sau một chàng trai, là những tháng ngày cố vui, gắng gượng nụ cười chỉ để chứng minh rằng mình vẫn ổn. Là nhịp sống tưởng như không có gì thay đổi để chứng tỏ rằng mình đang rất bình thường.
Phía sau một chàng trai, là những cái gồng mình, những hơi thở dài trút ra lén lút. Là những mỏi mệt, tuyệt vọng chỉ biết vo thành cục rồi nuốt trôi.
Phía sau một chàng trai, là những mạnh mẽ buộc lòng phải mang. Là những âm thầm gánh gồng không được một giây kêu mỏi mệt.
Phía sau một chàng trai, là một cô gái vẫn nhớ, vẫn thương. Nhưng họ không bao giờ đến được với nhau, vì một người cố chấp buông tay, một người không đủ can đảm để mở lời níu giữ.
Đừng bao giờ đổ lỗi cho con trai lạnh lùng, vô tâm, vô nghĩa. Chỉ là con trai cũng cần một người hiểu, xem họ đang nghĩ gì!
Họ cũng cần được nuông chiều, nâng niu, cũng cần được vuốt ve, xoa dịu. Họ cũng cần được yêu, và được giữ. Bởi không phải cái quay lưng nào cũng là chối bỏ lẫn nhau!




Yêu nhau, thì đừng làm tổn thương nhau

Chúng ta yêu nhau, xuất phát từ cảm xúc thật, nhưng cũng sẽ bị chi phối bởi vô vàn những thứ khác nữa. Nhưng cho dù thế nào thì đã yêu nhau rồi, nhất định đừng làm tổn thương lẫn nhau.

Anh có biết không, yêu thương quá sâu đậm cũng chính là con dao hai lưỡi, nó có thể khiến người anh yêu hạnh phúc, nhưng nó có thể làm cho người ấy bị tổn thương bất cứ lúc nào!
 
Biết bao nhiêu cặp đôi hợp rồi lại tan trong khi vẫn yêu nhau say đắm, đơn giản bởi vì, với họ, tình yêu vốn ngọt ngào đã trở thành gánh nặng, để rồi khi hai người bị đối phương làm cho thương tổn đầy mình mới nhận ra, càng yêu, càng dễ làm tổn thương người mình yêu.
 
Bởi vì quá yêu, nên mới quan tâm quá mức, đến độ mất kiểm soát, đến độ khiến đối phương cảm thấy nghẹt thở. 
 
Bởi vì quá yêu, nên mới nảy sinh lòng tự ti trong tình yêu, luôn sợ hãi tình yêu trao đi mà đối phương chẳng thể mở rộng lòng để nhận lấy toàn bộ.
Bởi vì quá yêu, nên trong lòng luôn tồn tại những nỗi canh cánh để ôm vào những cơn ác mộng chia ly, để gánh gồng mệt mỏi, để đánh rơi mất dần hạnh phúc, mà chỉ còn lại những dằn vặt tự tâm.
 
Bởi vì quá yêu, nên mới lỡ nhầm đường mà sinh ra thù hận, bởi vì cố chấp để yêu nên mới không nhận ra, mình không chỉ làm tổn thương đối phương, còn làm tổn thương sâu sắc chính bản thân mình. 
 
Bởi vì quá yêu, nên đột nhiên quên cách yêu, quên cách phải yêu thương thế nào mới có được hạnh phúc.

Thế nên anh à, yêu nhau, nhưng nhất định làm tổn thương nhau, anh nhé!
 
Chúng ta có thể quan tâm nhau, nhưng nhất định chừa cho nhau một khoảng trống trong thế giới của riêng mình, để có thể tập sống một cách độc lập chứ không phải suốt ngày dính vào nhau dựa dẫm, để có thể tập yêu nhau một cách chín chắn và trưởng thành.
 
Chúng ta có thể có hiểu lầm và mâu thuẫn, nhưng nhất định hãy giữ một lòng tin nhất định vào nhau, để không vì ghen tuông nhất thời mà làm tổn thương nhau, để không vô tình làm nhau đau đến rơi nước mắt.
 
Chúng ta có thể hạnh phúc với mối quan hệ hiện tại, nhưng đừng vì thế mà lo sợ rằng tình yêu của mình một ngày nào đó sẽ biến mất, hoặc nghĩ quá nhiều về sự chia ly. Bởi nếu hợp tan là điều khó tránh, thì việc nơm nớp suốt ngày đâu thể kéo dài nó đâu?
 
Yêu nhau, thì đừng làm tổn thương nhau 2
Chúng ta có thể sai, có thể đúng, chúng ta có thể yêu nhau một cách quá con trẻ mà nhất thời quên đi cảm nhận của đối phương, nhưng hãy biết dừng lại trước khi một trong hai cảm thấy mệt mỏi.
 
Và nhất là, khi yêu nhau, đừng gọi tên cái tôi quá lớn!
 
Em đã sớm hiểu rằng, tình yêu sẽ chẳng đẹp như trong phim ảnh và tiểu thuyết. Tình yêu sẽ là một chuỗi những ngọt ngào – hiểu lầm – tổn thương – dằn vặt rồi tan vỡ. Chúng ta yêu nhau, xuất phát từ cảm xúc thật, nhưng cũng sẽ bị chi phối bởi vô vàn những thứ khác nữa. Nhưng cho dù thế nào thì đã yêu nhau rồi, nhất định đừng làm tổn thương lẫn nhau.
 
Để khi yêu thì tôn trọng, nâng niu, khi chia tay rồi cũng đừng quá chua chát, phũ phàng.
 
Cũng xin đừng gieo cho nhau những thương tổn không đáng có…




Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

Từ bỏ là đánh mất hạnh phúc


Hãy biết nỗ lực cho đến giây phút cuối cùng, cho đến thời điểm kết quả ngã ngũ, để không tiếc nuối và dằn vặt vì hai từ “giá như”.

Chúng ta đã bao nhiêu lần bỏ qua cơ hội được đón nhận hạnh phúc cho mình? Là những lần dễ dàng buông tay đánh rơi những cơ hội khác nhau, là những lần mặc nhiên cắt đứt tất cả cội rễ tình cảm để cố kiếm tìm những cái khác xa xôi hơn?
 
Mỗi một lần từ bỏ, là một lần đánh mất cơ hội để hạnh phúc. Bởi vì may mắn vốn chỉ là một vài lần ghé qua.
 
Khi còn trẻ, người ta dễ dàng từ bỏ cơ hội để được hạnh phúc, vì người ta nghĩ rằng, sẽ có những thứ hạnh phúc khác tìm đến. Thế nhưng, người ta không biết rằng, hạnh phúc thật sự chỉ đến một lần trong đời mà thôi.
Tức là, nếu không nắm lấy thì sẽ mất vĩnh viễn, nếu không trân trọng thì sẽ chẳng có lần sau. 
 
Cuộc đời có bao nhiêu thời gian để phung phí, cũng như cơ hội đến bao nhiêu lần để mà đứng nhìn nó lướt qua? Từ bỏ hay khước từ, cũng chính là một cách thức nhận thua quá sớm, khi trở thành kẻ hèn nhát mỗi khi gặp thử thách đón đường.
 
Từ bỏ là đánh mất hạnh phúc 1
Thế nên, khi tình yêu đến thì hãy nắm lấy thật chặt, khi cơ may đến thì hãy biết tận dụng, có điều kiện thì hãy phấn đấu hết mình cho những mục tiêu, khi còn có thể thì đừng buông bỏ bất cứ thứ gì, kể cả ước mơ thời thơ bé.
 
Nếu bạn chưa cố gắng hết mình mà từ bỏ, nếu bạn chưa thử níu kéo mà từ bỏ, nếu bạn vì ngần ngại chần chừ mà từ bỏ, có thể, bạn đã bỏ qua hạnh phúc lớn lao nhất của cuộc đời mình.
 
Không từ bỏ không phải là cố chấp giằng co, không từ bỏ chính là việc bạn thử cố gắng để giữ lại những thứ thuộc về mình, hoặc những thứ nên thuộc về mình, chứ không phải cố ngoái lại những gì đã chẳng phải là của mình nữa.
 
Không từ bỏ có nghĩa là, bạn đem tất cả khả năng và nỗ lực của bản thân ra đánh cược, để rồi kể cả có thua cuộc cũng không hổ thẹn vì buông tay quá sớm, cũng không tiếc nuối vì đã cố gắng hết mình.
 
Từ bỏ là đánh mất hạnh phúc 2
Nhiều trong chúng ta đều cho rằng, cuộc đời dài đằng đẵng, rồi sẽ có rất nhiều cơ hội sẽ dần đến phía sau lưng, thế nên chỉ đợi chờ mà không gắt gao nắm lấy từng mảnh vỡ nhỏ nhặt để ghép thành cuộc sống cho riêng mình.
 
Nhưng, những gì đã đi qua, còn có thể lấy lại lần nữa hay sao?
 
Hãy biết nâng niu những thứ đến gần với cuộc sống của bạn, hãy biết trân trọng từng chút một những thứ hạnh phúc bé nhỏ thuộc về mình, rồi sẽ có ngày, bạn sẽ nhận thấy mình sáng suốt biết bao, vì đã không từ bỏ.
 
Hãy biết nỗ lực cho đến giây phút cuối cùng, cho đến thời điểm kết quả ngã ngũ, để không tiếc nuối và dằn vặt vì hai từ “giá như”.
 
Những người hay nói “giá như”, là những người thường từ bỏ dễ dàng, là những người bỏ qua quá nhiều cơ hội để hạnh phúc, là những người sẽ ôm sự nuối tiếc đến mãi về sau.
 
Vậy nên cho dù thế nào cũng đừng từ bỏ điều gì quá dễ dàng, bởi vì chỉ cần một lần vô tâm mà nới lỏng tay, hạnh phúc có thể sẽ theo những thứ trượt ra khỏi cuộc sống của bạn khi ấy, và bay mất, không trở về.
 
Bạn à, thế nên, đừng nghĩ đến việc từ bỏ cái gì quá sớm, bởi vì biết đâu đấy, chỉ cần kiên nhẫn một chút, bạn sẽ giữ được hạnh phúc cả đời của mình ...