Hiển thị các bài đăng có nhãn Giải Trí. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Giải Trí. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2013

Cẩm Tú Cầu, có phải em không?

"Tha lỗi vì những tổn thương em đã gây ra cho anh, đừng nghĩ em phản bội, em có lí do của riêng em …”

1. 9h5’, phòng làm việc của Khoa tràn ngập nắng vàng. Khoa ngồi trầm ngâm, còn 10’ nữa là đến giờ đón người bên công ti đối tác. Khoa còn băn khoăn mãi vì món quà là một chậu hoa cẩm tú cầu anh nhận được vào sáng nay. Không có tên người gửi, chỉ có tấm thiệp kí tên : Cẩm tú cầu!
 
Thỉnh thoảng nhân quà vào sáng sớm đã từng là thói quen của Khoa. Hồi đó chẳng cần nhìn qua tấm thiệp gắn trên món quà Khoa cũng vẫn biết người gửi là ai.
 
Nhưng nó đã qua từ lâu lắm vì người con gái ấy đã biến mất khỏi cuộc đời Khoa như một giấc mơ – chỉ đúng 1 tuần trước lễ đính hôn giữa anh và cô. 
 
Miền kí ức về người con gái ấy trong Khoa là cả một vùng trời trải dài mang sắc hoa cẩm tú. Bóng hình quen chỉ cần thoáng qua cũng đủ khiến Khoa giật mình thảng thốt.
 
Và đây, mắt khoa quét qua bộ váy màu xanh cẩm tú, cổ họng như ứ nghẹn khi bắt gặp ánh nhìn của cô gái đối diện  -chưa từng gặp mà như quen từ lâu lắm. 
Khoa quên mỉm cười – cái quy tắc xã giao tối thiểu mà một người như anh nhất thiết cần có. Đến khi nhận ra đã quá giờ hẹn năm phút, Khoa mới giật mình:
 
- Cô là người bên SEA sao?
 
Cô gái ấy cười, lại nụ cười rất quen khiến Khoa ngơ ngẩn:
 
- Chào anh, tối là Cẩm Vân – đại diện của SEA!
 
- Tôi sơ ý quá. Chào cô, tôi là Anh Khoa  -sẽ trực tiếp làm việc với bên cô trong thời gian sắp tới!
 
Buổi gặp mặt qua đi nhanh chóng, Khoa lại tất bất chuẩn bị cho dự án truyền thông mới nhất với bên đối tác. Nhưng vẫn còn một nỗi băn khoăn ngày càng lớn trong Khoa – những chậu hoa Cẩm tú cầu mà thỉnh thoảng anh nhận được vào buổi sáng, cùng từ một người: Cẩm tú cầu! 
 
Lẽ nào người con gái ấy đang ở rất gần đây thôi mà Khoa không hay biết. Chẳng phải trước kia chính cô gái ấy đã rời bỏ Khoa hay sao? Sao bây giờ còn quay trở lại??
 
Dù trái tim còn đang nhức nhối nhưng Khoa vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng bản  thân anh đã tổn thương và đổi thay quá nhiều sau cuộc tình đó.
 
Tiếng gõ cửa vào giờ tan ca khiến Khoa ngạc nhiên đôi chút, Cẩm Vân bước vào, vẫn cái ánh mắt khiến trái tim Khoa đứng lại một nhịp mỗi lần bắt gặp.
 
 Sao lại giống đến vậy, cái ánh mắt đã hằn in trong tâm trí Khoa.
-Cẩm tú cầu sao? Anh thích nó à??  - Cẩm Vân nói khi thấy Khoa đang mải mê với chậu cẩm tú cầu đặt trên bàn làm việc và nhìn anh đầy ẩn ý. Khoa không nói gì cho đến lúc kí xong tập tài liệu mà Vân đưa cho , anh lạnh lùng:
 
-Không có gì. Cô thích thì lấy đi không thì…giúp tôi bỏ nó!
 
Cẩm Vân nhìn vết sẹo lồi trên cổ tay tấy đỏ và khẽ giật lên khi Khoa lạnh lùng xách cặp ra khỏi phòng làm việc.
 
2. Cẩm Vân tê tái nghĩ về Anh Khoa – chàng trai đa cảm mà cô vẫn luôn yêu sâu nặng. 
 
Vì vô tình hay hữu ý, Vân đã đánh mất Khoa? Chính Vân cũng luôn tự dằn vặt. Nếu như hồi ầy cô dũng cảm, sẵn sàng đối diện với Khoa sau vị nổ ấy, dù có mất Khoa đi nữa chắc bây giờ Vân cũng không hối hận thế này.
 
Vụ nổ khủng khiếp đã cướp đi của Vân quá nhiều thứ: Gương mặt, tình yêu, thân phận 
trước kia.
 
 Những đau đớn mà Vân phải chịu đựng qua gần mười ca phẫu thuật chỉnh hình khiến 
gương mặt Vân khác xưa rất nhiều. 
 
Tình yêu với Khoa cũng ra đi, tuột khỏi tầm tay chỉ trong phút chốc. 
 
Và hôm nay, Vân trở về với một thân phận khác, cố gắng tìm lại tất cả. 
 
 
Vân biết Khoa tổn thương rất nhiều vì từ khi gặp lại, cô chưa bao giờ thấy Khoa cười vui vẻ. Vân chắc rằng Khoa vẫn luôn ôm ấp những kỉ niệm ấy nhưng có lẽ anh cũng sẽ không bao giờ tha thứ và chấp nhận người đã gây ra tổn thương cho anh – là Vân!
 
Vì sao ư? Vì Vân hiểu Khoa rất rõ: Bề ngoài luôn mạnh mẽ nhưng bản chất đa cảm. 
 
Những ngày còn bên nhau, Khoa lãng mạn và rất hay cười còn bây giờ - khi mà những tổn thương đã khiến cảm xúc chai sạn là lúc Khoa gồng mình lên, để mạnh mẽ. 
 
Vết sẹo trên tay Vân lại nóng ran và đỏ ửng lên – nó vẫn luôn như thế những khi Vân buồn và nghĩ đến Khoa, cũng thật lạ, cứ như thể nó là mình chứng duy nhất hiểu rõ Vân đang mạo hiển: Đưa cái hi vọng manh vào một thử thách mà cô nghĩ mình đã nắm phần thua chắc chắn.
 
   Mưa…ào về bất ngờ trong nỗi nhớ. Chỉ còn lại sự trống trải và đêm lặng lờ trôi đi.
 
 Đã lâu lắm, nỗi nhớ ấy mới lại bùng lên và như thiêu đốt Khoa đến vậy. Chẳng có gì ngoài đôi mắt ấy – trong sáng và dịu hiền như sắc hoa cẩm tú.
 
 Tất cả kỉ niệm tưởng như đã gói ghém lại và bay theo dấu chân người con gái ấy đến một vùng trời khác  -vùng trời ngập tràn sắc xanh của loài hoa cẩm tú mà cô vẫn hằng yêu nhưng ở nơi đó, Khoa không tồn tại, có lẽ sẽ là hạnh phúc – Khoa thầm nghĩ.
 
 Khói từ li café tỏa ra thơm lừng chẳng khiến Khoa nguôi ngoai mà trái lại, trái tim như cồn cào hơn theo nhịp mưa hối hả.
 
 Ánh mắt Khoa tĩnh lặng như đêm tối, nước mắt rơi nhẹ tênh khi mải ngắm nhìn bức hình ghi  dấu tình yêu của anh và cả khoang tủ  xếp đầy hoa cẩm tú cầu . 
 
Khoa lại nghĩ đến cô gái bí ẩn dạo gần đây hay gửi hoa cẩm tú cho anh. 
 
Liệu còn ai khác ngoài Cẩm Tú – người con gái mà Khoa vẫn luôn yêu tha thiết?? Khoa vẫn luôn nghĩ như thế và rồi lại khát khao được một lần ngắm lại cái bóng hình quen thuộc để dù thế nào đi nữa, anh cũng biết được cô vẫn luôn sống tốt.
 
 Khoa bỗng cảm tưởng Cẩm Tú đang ở gần anh, rất gần nhưng vì sao trong lòng Khoa cứ nhói đau và thảng thốt mỗi lúc nhìn thấy món quà đặt ngay trước cổng như chỉ vừa mới đây thôi mà chủ nhân của nó cứ ngỡ đã đi rất xa rồi…
 
3.Dự án truyền thông với bên đối tác đã được thống nhất sẽ ghi hình tại Sa Pa, hình tượng chủ đạo là hoa cẩm tú cầu – đó là đề xuất thay đổi nho nhỏ do Cẩm Vân đưa ra. 
 
Khoa đã rất ngạc nhiên khi nghe Vân đề xuất như vậy trong buổi thảo luận và đáp lại anh, Cẩm Vân cười hiền, ánh mắt sáng trong và rạng ngời như nắng. 
 
Đành thôi, yêu cầu của khách hàng mà, Khoa gật đầu trong vô thức vì những kỉ niệm lại ùa về khi anh nghe ba chữ cẩm tú cầu và bắt gặp ánh mắt của Vân.
 
 Phải thừa nhận, từ ngày đón đoàn bên đối tác sang, Vân là người duy nhất xóa được cái vẻ lạnh lùng trên gương mặt Khoa những khi làm việc chung. Khoa cười nhiều hơn và đã có những khi anh cứ ngỡ Cẩm Vân là Cẩm Tú, không thể nhầm từ ánh mắt đến nụ cười, từ giọng nói đến những thói quen,…
 
Trời đất! Khoa tự trách mình sao cứ để những cảm xúc vụn vặt len lỏi trong công việc. 
 
Từ lúc Cẩm Tú rời bỏ Khoa, anh đã thu nhỏ thế giới của mình lại và chỉ thực sự là chính anh những khi một mình và nếu có thể tham lam, Khoa lại muốn một lần nữa được làm chàng trai đa cảm trước mặt Cẩm Tú mà thôi…
 
SaPa một sớm mờ sương...
 
Khoa nâng chậu hoa Cẩm Tú Cầu đặt trước cửa phòng, ánh mắt nháo nhác kiếm tìm một bóng hình quen thuộc. Vẫn là Cẩm Tú Cầu và lời nhắn: “ Vui vẻ lên,Sa Pa sớm mờ sương, thật đẹp!”. 
 
Vậy là Cẩm Tú Cầu đã theo Khoa đến tận đây, rốt cuộc thì cô ấy là ai, sao cứ bí mật và thích trêu đùa trái tim Khoa đến vậy?
 
Khoa lại chợt thấy nôn nao, anh lao ra phía ban công, mong thấy một điều gì đó. Kia rồi, bóng váy xanh hòa lẫn sắc màu của vườn hoa cẩm tú ẩn hiện trước mặt, phải rồi, là cô ấy, Cẩm Tú mà, Khoa không thể nhầm được. Cảm giác thảng thốt lại ùa về, một sự xúc động mạnh làm tâm trí Khoa xáo trộn.
 
 Anh gọi tên Cẩm Tú và chạy lại thật gần, toan ôm lấy thì cô gái ấy quay lại. Vẫn ánh mắt và nụ cười quen nhưng không phải Cẩm Tú. 
 
Khoa như mất hết sức lực, ánh mắt thẫn thờ và ngồi thụp xuống ngay trước mặt Vân. Cẩm Vân nhìn Khoa dịu dàng, bồi hồi siết lấy bàn tay Khoa giá lạnh. 
 
Khoa bỗng nhận ra cái hơi ấm mơn man quen thuộc quá nhưng khi vừa kịp lấy lại tỉnh táo sau cơn xúc động, Khoa mau chóng đưa mình thoát khỏi cái nắm tay và ánh mắt dịu  dàng của Vân:
 
- Cô chăm chỉ quá, ngày đầu đã dậy sớm như vậy!
 
- Cẩm tú cầu đẹp vậy, sợ mai kia không còn cơ hội để ngắm nữa!
 
Tim Khoa lại chết một nhịp, trùng hợp đến thế sao? Cả Vân cũng thích cẩm tú cầu. Để xua đi những cảm xúc lại chợt về, Khoa nói như phủ nhận tất cả:
 
- Đẹp gì? Cái giống hoa hay thay đổi.
 
Khoa lại thế rồi, lại cái vẻ lạnh lùng, lãnh cảm anh đã mang như vỏ bọc. Khoa biết rõ Cẩm Tú rất thích loài hoa này và chưa bao giờ nghĩ cô phản bội anh. Vậy mà…
 
Ánh mắt Vân xịu xuống, giọng âm thầm: 
 
- Cũng vì những lí do nhất định!
 
Giọng Khoa vẫn lạnh lùng: 
 
- Như nhau cả thôi!
   
Vết sẹo trên tay Vân lại tấy lên nóng rát, nước mắt rơi khẽ khàng nhìn bóng Khoa men theo lối hành lang nhỏ. 
 
Vân biết sẽ là rất khó để xóa đi những tổn thương trong Khoa, dường như anh đang rất hận.
 
 Hay là hãy nói ra tất cả - không được, Vân lắc đầu sợ hãi xua đuổi ý nghĩ đó. 
 
Có vẻ Khoa đang muốn quên tất cả và biết đầu khi Vân nói ra sự thật, nó sẽ khiến cả hai tổn thương nếu Khoa nhất định không chấp nhận vì lòng kiêu ngạo.
 
Cẩm Tú Cầu, có phải em không? 2

Đêm, chợ tình Sa Pa dập dìu người qua lại.
 
Vân bước cạnh Khoa trong cái giá lạnh của những ngày đầu đông. 
 
Khoa yên lặng từ đầu buổi, ánh mắt buồn không hướng thẳng như cái thái độ tự tin trong công việc. Vân nhìn Khoa, cái nhìn rất nhẹ ẩn chứa bao yêu thương không lời. 
 
Vân còn nhớ lần đầu tiên gặp Khoa cũng tại chợ tình, khi đó Khoa là chàng sinh viên năm 3 ưa lãng mạn và rất thích mùa đông miền Bắc.
 
 Khi Vân hỏi Khoa làm gì mà đến chợ tình một mình giữa cái rét cắt da của vùng núi, Khoa cười rạng rỡ và nói anh đi tìm người yêu bị bắt về làm vợ người ta. Đã lâu lắm rồi Vân không thấy lại nụ cười ấy và cũng đã lâu lắm, Vân mới lại thấy Khoa yên lặng như bây giờ. 
 
Vân biết Khoa đang buồn. Nó lại thôi thúc khiến Vân muốn cô và Khoa trở lại như xưa, để cô có thể nắm lấy bàn tay Khoa và Khoa sẽ tinh nghịch hôn khẽ lên vầng trán cao trong ấm áp.
 
 Chợt Vân xích lại gần Khoa hơn, những ngón tay gầy đan thật khẽ qua bàn tay Khoa. Nhịp tim như đập nhanh hơn và dường như, tay Khoa siết chặt. 
 
Nhưng chưa đầy tích tắc, Khoa bỗng buông lơi vội vàng, Vân chới với vì cảm xúc hẫng hụt. Trở về trước cửa phòng Vân ở khách sạn, giọng Khoa trầm lại khác thường:
 
- Quên đi, em sẽ mệt mỏi vì anh đấy!
 
Vân không kìm được cảm xúc của mình, đặt lên môi Khoa một nụ hôn khẽ khàng, cô thì thầm:
 
- Tại sao em phải quên khi anh còn nhớ? Hẹn ngày cuối cùng ở vườn hoa thành phố, em sẽ đợi!
 
Đoạn, Vân bước vội trước sự ngỡ ngàng của Khoa. Cô biết Khoa còn nhớ điều gì ư?? Lẽ nào… Không thể, Khoa lắc đầu tự giễu những suy đoán hoang đường.
 
Ngày cuối cùng của chuyến công tác dành thời gia để mọi người tham quan thành phố. 
 
Khoa không quên lời hẹn của Vân nhưng anh chủ ý không đến. Từ sau tối hôm đó, Khoa vẫn cố tình tránh mặt Vân và dành cả ngày hôm nay ở quán café sách gần khách sạn. 
 
Bóng hình Cẩm Tú chưa bao giờ thôi xuất hiện trong Khoa từ khi đặt chân đến Sa Pa này. Có những khi anh thoáng đoán rằng có lẽ Cẩm Vân biết điều gì đó về Cẩm Tú nhưng rồi lại gạt đi, tự nhủ lòng rằng điều đó không còn quan trọng.
 
 Dù sao thì cũng là quá khứ rồi dẫu Khoa vẫn chưa bao giờ nghĩ vậy nhưng anh không muốn có thêm một người phải tổn thương, nhất đó lại là Cẩm Vân – người con gái thứ hai làm anh vương vấn. 
 
Gian dối trong tình yêu là một cái tội nhưng yêu một người ở hiện tại khi vẫn chưa quên được người trong quá khứ là một cái tội lớn hơn. 
 
Khoa biết Cẩm Tú đã rời bỏ tất cả và dù cố gắng thế nào anh cũng không thay đổi được điều đó, đó là sự thật mà bấy lâu Khoa vẫn chưa học nổi cách chấp nhận. Có lẽ đã đến lúc rồi – Khoa nghĩ với quyết tâm lần thứ một nghìn!
 
Tối muộn, xe khởi hành về Hà Nội, không thấy Cẩm Vân đâu cả, Khoa hơi lo lắng đi tìm cô. Vừa kịp lúc anh chàng trợ lí bên SEA nói Vân đã về trước để sắp xếp công việc vì chi nhánh công ti bên Singapore xảy ra trục trặc.
 
 Khoa thoáng hụt hẫng, đến bây giờ anh mới nghĩ ra sau đợt này, Vân sẽ về Singapore làm việc. Khoa nôn nóng thúc tài xế chạy xe nhanh hơn, anh muốn gặp Vân trước lúc cô đi, không biết cần phải nói gì nhưng nhất định phải gặp được cô, Khoa chỉ nghĩ được duy nhất một điều như vậy.
 
Cẩm Tú Cầu, có phải em không? 3
 
4. Xe dừng bánh, Khoa không về nhà và đến thẳng công ty mong có thể gặp Vân đang thu xếp tài liệu ở đó. Không có, Khoa đã chạy khắp các phòng trong công ti nhưng không thấy Vân. Điện thoại của Vân không liên lạc được, chắc giờ này cô đã lên máy bay rồi. 
 
Khoa thẫn thờ bước vào phòng làm việc của mình. Dòng chữ Cẩm tú cầu ghi ở chiếc phong bì đặt trên mặt bàn đập vào mắt Khoa. Khoa vội vàng mở thư ra đọc. Ồ, anh đã đoán không sai mà, Cẩm Tú Cầu chính là Cẩm Tú, cô ấy đã thú nhận như vậy trong thư và còn nhắn anh:
 
“Ba tháng qua gặp lại và ở bên anh, em đã cố gợi lại rất nhiều kỉ niệm giữa chúng ta vì muốn biết anh có còn muốn thấy  em không. Nhưng em thất vọng vì dường như anh không muốn nhớ nữa và đang cố quên tất cả. Tha lỗi vì những tổn thương em đã gây ra cho anh, đừng nghĩ em phản bội, em có lí do của riêng em …”
 
Ba tháng ư? Ở bên cạnh Khoa ư? Những kỉ niệm nhắc nhớ ư? Đó chẳng phải Cẩm Vân hay sao? Linh tính mách bảo Khoa rằng Vân là cô gái anh đang tìm. Nhưng vô ích rồi vì anh biết tìm Vân ở đâu. Lần đầu tiên, Khoa thấy mình sai lầm và thất bại nghiêm trọng đến vậy.
 
Cẩm Vân bước vào nhà Khoa, đưa mắt ngắm lại một lượt, nó vẫn chẳng thay đổi sau một thời gian dài. Khoa cũng chưa thay ổ khóa nên Vân mới có thể mở cửa để vào nhà. 
 
Hoa cẩm tú cầu Vân tự làm tặng Khoa vẫn được xếp đầy trong khoang tủ ở phòng khách, bức hình hai người chụp chung cũng vẫn được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của Khoa. 
 
Vân tự nhủ đây sẽ là lần cuối cô hoài niệm về những kí ức đã qua. Vân biết Khoa còn yêu lắm nhưng sợ Khoa sẽ không chấp nhận, rồi sau đó lại là tổn thương. Chi bằng cứ để kí ức trong hộp, thời gian sẽ giúp Khoa quên Vân mau thôi.
   
Đồng hồ chỉ 6h30, giờ này chắc Khoa cũng sắp về rồi và chuyến bay của Vân cũng sắp cất cánh. Vân ngắm lại tất cả, cô phải đi rồi. 
 
Mở cửa bước ra, Vân bắt gặp khuôn mặt phờ phạc và hốc hác của Khoa. Khoa nói như hét vì tim anh như muốn nổ tung:
 
- Sao em có chìa khóa vào nhà anh??
 
Chùm chìa khóa run rẩy theo tay Vân, Khoa nhìn xuống, vết sẹo trên cổ tay Vân đỏ ửng lên. Ồ, chẳng phải Cẩm Tú cũng có vết sẹo đó hay sao?? Khoa siết chặt bờ vai Vân, giọng anh run lên theo nhịp thở gấp gáp:
 
- Em… em…!
 
Sự xúc động khiến Khoa run rẩy, anh không thể nào nói ra những suy nghĩ của mình. 
 
Vân vùng chạy xuống cầu thang, Khoa hét lên thực sự:
 
- Cẩm Tú Cầu, là em sao?
 
Vân khựng lại, chân cô không còn đủ sức để trụ vững. Cô lảo đảo, hướng mắt nhìn Khoa – ánh mắt mệt mỏi thú nhận tất cả. Khoa xô tới ghì ôm Vân chặt đến nghẹt thở, nước mắt rơi thật khẽ, lùa vào khóe môi, mặn chát:
 
- Rốt cuộc đã có chuyện gì? Em có biết anh đã tìm em mệt mỏi không? Em có biết anh đã điên lên không? Em…em…?
 
Nước mắt khiến Khoa nghẹn lời, Khoa lại thế rồi, lại là chàng trai đa cảm nhưng có hề gì khi trước mặt anh là người anh luôn mong muốn. Nước mắt Vân lăn dài, cô vỗ về bờ vai Khoa đang run lên vì xúc động:
 
- Em sẽ kể, sẽ kể mà! Đừng khóc, đừng khóc nữa!...
  
Ngoài kia, bình minh rạng ngời vừa ló rạng đang nhìn Khoa và Vân hạnh phúc bên nhau. Nắng ấm hiếm hoi của mùa đông len lỏi thật khẽ qua những con đường và len đến chỗ họ – nơi có một tình yêu mang sắc màu của loài hoa cẩm tú đang bừng nở dưới ánh ban mai...




Tình yêu như bản nhạc không lời...


Chính vì có nhịp điệu nên mới là tình yêu, đúng không anh? Như việc đôi lúc chúng ta trở nên mất kiểm soát nhịp đập trái tim mình...

Em đã từng tưởng tượng vô số lần, hoặc lý giải những cảm giác chưa qua trải nghiệm của mình, về tình yêu. Nó sẽ trong vắt như những cơn gió đầu mùa, sẽ ấm áp như sắc nắng cuối thu, sẽ tràn ngập hương thanh khiết và ngọt ngào như vị café sữa để lâu trong miệng, hoặc là, sẽ đắng ngắt sự cô độc của đêm đông lạnh lẽo.
 
Và rồi em kết luận, tình yêu đích thực là một bản nhạc không lời, có những khúc da diết, dai dẳng, có những khúc mạnh mẽ, dồn dập, có những khúc nhẹ nhàng, sâu lắng, nhưng cũng có những khúc thống thiết sự đau thương, ám ảnh dáng dấp của chia ly, mất mát.
 
Người ta hay nói, là thiếu nữ thì đừng quá kỳ vọng vào một mối tình đẹp, hoặc là quá ngây thơ trước tình yêu để rồi phải nhận cái giá quá đắt. Nhưng em chưa yêu, em cần dũng khí để yêu, vì thế em sẽ chỉ nghĩ về những thứ lãng mạn thôi, anh ạ!
 
Chẳng phải tình yêu đích thực là một bản nhạc, đó sao? Anh là chiếc dương cầm, em sẽ là nốt nhạc, có bi thương, ai oán hay là hạnh phúc, ngọt ngào, cũng vẫn là định sẵn sẽ phải vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.
 

Và cũng có những ngày đầy gió, khi bản nhạc không thể cất lên thành những giai điệu ngọt ngào, cũng như những ngày mưa, tình yêu sẽ bị át đi tiếng gọi thiết tha. Chính vì có nhịp điệu nên mới là tình yêu, đúng không anh? Như việc đôi lúc chúng ta trở nên mất kiểm soát nhịp đập trái tim mình.
 
Có ai biết được mối tình của mình sẽ kéo dài trong bao lâu, chỉ biết những lúc đuối sức vì lên những nốt cao, thì sẽ có đoạn phải trầm xuống nốt thấp, khi ngọt ngào thì bàn tay nắm chặt, nhưng lúc mệt mỏi rã rời thì sẽ phải đến đoạn buông lơi.
 
Em thích những bản đàn, nhưng em không hy vọng tình chúng ta sẽ như một bản đàn như thế. Bởi vì nếu nó chỉ như một bản nhạc, thì sẽ có hồi kết thúc. Và nào có ai muốn tình yêu của mình sẽ định sẵn là phải chấm dứt như thế đâu? Nhưng, dẫu sao thì cái gì đến cũng sẽ phải đến, tại sao em phải lo sợ một  kết cục khi chưa bắt đầu nhỉ?
 
Có phải em quá mơ mộng không, khi đã thần thánh hóa tình yêu và kỳ vọng quá nhiều vào một mối tình đẹp? Nhưng em nghĩ, đã là con gái, thì ai cũng mong tình yêu của mình sẽ thật diệu kỳ, bởi vì tình yêu ấy sẽ đi theo những cô gái suốt cả cuộc đời.
 
Tình yêu như bản nhạc không lời... 2
Chi bằng, chúng ta nên yêu nhau như thế, như một bản nhạc cứ chơi mãi không ngừng, như nốt nhạc cứ theo phím đàn mà bay lượn những thanh âm trầm, bổng, và như cả tình yêu trong veo như vạt nắng cuối thu khẽ khàng, ấm áp. Chơi cho đến khi tận sức, tận lực, chơi cho đến khi mệt mỏi, và chơi cho đến khi chẳng thể tiếp tục được nữa, thì mới ngưng tay.
 
Dẫu sao thì, không lo sợ kết cục, chỉ cần biết dốc hết sức để yêu. Em muốn như thế, và cũng mong tình yêu sau này của mình sẽ như thế.
 
Để cháy một lần, rồi sau đó buông tay cũng được. Để hoàn thành một bản điệp khúc cho vẹn tròn, rồi hãy kết thúc, có được không?



Thứ Tư, 9 tháng 10, 2013

Những ngón tay đan


“Chúng ta nắm hờ tay nhau đến bao giờ?”

Những ngón tay đang mải miết lóc cóc bài viết về đề tài "Sân chơi tuổi thơ" của tỉnh và địa điểm chính của đề tài là mảnh sân cát cỏn con được đặt trong một công viên chủ đạo của thành phố thì bất chợt cô muốn ra mảnh đất cỏn con ấy để lấy cảm hứng viết lách. Nghĩ là làm cô phóng vụt xe đến "Sân chơi tuổi thơ" và trong tích tắc cô đã đang rảo những bước ngắn dài dọc công viên, cố tìm một ghế đá "bình thường" để quan sát và tiếp tục sự nghiệp những ngón tay ngoan của mình.
 
Cuối tuần trời râm mát là một cản trở lớn để tìm một ghế đá "bình thường" ưng ý trong khuôn viên đầy ắp người này. Cuối cùng cô cũng đành yên vị tại chiếc ghế đá duy nhất còn trống cạnh dãy tam cấp phía cuối công viên, tuy vắng vẻ nhưng có thể quan sát rõ hoạt động của kha khá người.
Tay vừa hý hoáy lóc cóc lọc cọc, mắt lâu lâu ngước lên đảo qua lại quan sát xung quanh không riêng gì mảnh sân cát, bất chợt tay cô dừng tạo những âm thanh quen thuộc của mình, mắt ngưng lại tại khung cảnh một bé gái xinh xắn vòi bố mua bằng được bong bóng hình chú mèo Kitty chỉ vì xung quanh có rất nhiều bạn đồng trang lứa và vượt trang lứa đang tung tăng trong tay những chiếc bong bóng nhiều hình nhiều dạng và muôn vàn màu sắc.
 
Thế rồi mọi giác quan của cô bị cuốn vào bé, vào bàn tay nhỏ xíu cầm dây bóng quá hờ sau một hồi nũng nịu vòi vĩnh đầy quyết tâm với bố, và chiếc bong bóng bỗng bay mất hút lên trời cao rồi lặng người nhìn vô định vào một khoảng không lưng chừng…vì những ngón tay bé cỏn con xinh xắn ấy làm cô chợt nhói lòng nghĩ về mối quan hệ giữa cô và anh của bây giờ…
 
Vũng Tàu của bấy giờ…
 
Cuối tuần của một năm trước trời cũng râm mát, cô và anh tình cờ vấp phải nhau giữa dòng đời hối hả, giữa dòng người tất tả ngược xuôi. Cả hai trôi xuôi ngược thế nào không biết lại va vào nhau theo đúng nghĩa tại quầy order Lotteria một sáng cuối tuần đông khách. Cũng nhờ đông khách nên trong lúc chờ đến lượt, cô và anh có dư dả thời gian để chào để hỏi nhau muôn vàn câu xã giao thông dụng. 
 
Đã đứng chung đụng thế này thì tại sao không cùng ngồi chung nhỉ ? – anh tếu táo ngỏ mời khi cả hai tay trên tay là khay thức ăn.
 
Chung bàn không chung ghế thì ô tê. – cô cười trả tếu anh không kém.
 
Thế rồi hai con người xa lạ tiêu xài buổi sáng cùng nhau xoay quanh chuyện đời, chuyện người trong tiếng cười, khiến nắng trời hôm ấy tò mò vén mây dõi theo người. Nhưng tiệc nào rồi cũng có lúc tàn, cuộc vui nào cũng phải đến lúc tan nên dù có đứng chung, ngồi chung, vui chung thì cũng phải đến lúc nói lời tạm biệt dẫu rằng trong nhau bắt đầu có một chút lừng chừng làm chùng lòng người bước đi.
 
Những ngón tay đan 2
 
Với trực giác của một người “đã từng” anh liền đuổi kịp bước chân cô tại khu vực giữ xe. Dường như để bù vào diện tích lá Gan đang co ro bên trong nên anh đã hít một hơi thật sâu như muốn hút hết khí trời Vũng Tàu vào lồng ngực có gắn biển báo “Dung tích toàn phổi: 6 lít không khí”, anh vỗ vai cô, đáp trả cái quay lại của cô bằng một nụ cười ngượng nghịu rồi tếu táo hỏi “Đứng chung, ngồi chung, vui chung rồi thì em có thể thử cho anh số điện thoại để xem chúng ta có cùng chung mạng không ?” Cô nhìn anh mà không nhịn được cười vì cái tính hài hước từ trong bàn ra đến khu giữ xe.
 
Có phần chần chừ nhưng cũng với trực giác của người “đã từng” cô rút cây bút trong túi xách hành nghề nhỏ nhắn của mình ngoáy nhanh số điện thoại vào giữa lòng bàn tay anh, cười: “nắm chặt, kẻo bay”. Anh không nói gì nhưng gồng, gom từ từ từng ngón tay, xiết chặt lại thành nắm trước mặt cô rồi nhét vào túi quần, nhìn cô với vẻ “Thế này đủ chặt chưa?”, cả hai nhìn nhau phá ra cười. Một ngày vui, nối tiếp chuỗi ngày vui - chuỗi ngày cùng phủ sóng chung một mạng lưới, cùng hít chung một bầu khí trời, cùng cân bằng trọng lượng xe trước sau của những buổi cuối tuần dạo biển rong chơi. Nhưng niềm vui có kéo dài được lâu? Tình cảm này sẽ lại nông hay sâu?...
 
Trực giác, nói theo thứ bậc là giác quan thứ sáu, cho phép ta cảm được những gì mà năm giác quan khác không thể thấy được, giống như trò Oẳn tù tì thưở bé ai cũng đã từng nhiều lần vui qua nhưng cán cân đúng-sai thì không biết nghiêng về bên nào nếu nỗi sợ làm mờ trực giác. Tuổi trẻ có ai sợ bao giờ nên cô và anh đã từng sai nhiều lần trong trò chơi tuổi thơ dân gian và đã-từng-sai-một-lần trong trò chơi tình ái trần gian.
 
Trong cái rủi có cái may, cũng nhờ vào vết sẹo để lại phía ngực trái của một thời trẻ dại nên hai trái tim đồng cảm biết ngã là đau thế nào, biết bước chậm hơn trên con đường về sau và không phải có những nổi buồn lãng xẹc tự tạo khi không còn phải bận tâm ai đó là người đến sau của nhau vì cả hai đã từng có một mối tình đầu.
 
Nhưng ở đời còn lắm tréo nghoe không lường trước được như: để có một tình yêu cả hai phải trải qua thời gian tìm-hiểu nhưng đâu phải ai yêu sâu đậm cũng đều nhìn thấu được tim nhau và ngược lại-như cô và anh, từ đồng cảm của những kẻ từng dốc cạn thơ ngây đổi lại sự lỡ làng nên cả hai hiểu nhau dù vô vàn điều không cần nói ra nhưng cô lại không dám yêu anh đậm sâu như lần đầu…vì sự lựa chọn này bắt nguồn từ trực giác của người đã-từng-đau nên cô không dám nghĩ trước điều gì, cũng chẳng dám ước mơ chi, ôm lì hai chữ Sợ và Ngờ khiến khoảng cách hai đứa tuy không còn xa, chỉ vọn vẹn vài bước chân nhưng đủ làm tình cảm níu với nhau bởi những ngón tay đan hờ. Gió cúi đầu tiếc ngẩn ngơ, âm thầm xuyên kẽ tay Người hững hờ.
 
Vũng Tàu của bây giờ...
 
Cô ngồi thẫn thờ nhìn mông lung vào khoảng không trước mặt giống như cách cô đang nhìn mối tình hiện tại của mình - vô chừng với hiện tại và vô định với tương lai. Trong cô bấy giờ chỉ còn hình ảnh cái nắm hờ của bé gái mà đắng lòng nhớ câu hỏi bị bỏ ngỏ một lời đáp mà anh dành cho cô: “Chúng ta nắm hờ tay nhau đến bao giờ?”
 
Dường như con người từ khi chưa rõ hình hài đến khi làm chủ tương lai đã đeo mang bên mình căn bệnh Sợ và Ngờ. Tự Sợ và Ngờ những điều chưa kịp xảy ra và những điều có thể chẳng bao giờ xảy ra với mình. Minh chứng là hàng loạt vắc-xin đủ loại được phát minh, nghiên cứu, tiêm vào cơ thể ta từ khi chưa lọt lòng và chỉ cần vô tình hay cố ý một lần chạm phải nỗi sợ thì cơ thể bắt đầu kiêng cử, nhanh đến chóng mặt set up phần mềm chặn-tìm-diệt virut cho bản thân bằng phiên bản vô thời hạn.
 
Những ngón tay đan 3
 
Vẫn biết phòng bệnh hơn chữa bệnh nhưng cần biết chọn lọc bệnh gì cần phòng, bệnh gì cần chữa để “hữu hạn kiếp người” này chúng ta không phải lãng phí thời gian vào tình trạng phòng bệnh đang chữa và chữa bệnh đang phòng. Đừng để chữ Sợ và Ngờ làm ta mờ lí trí, chẳng bận suy nghĩ đúng sai rồi tiêm vào cơ thể nhỏ bé này vắc-xin miễn dịch Tình Người thì tiếng cười sẽ mãi chẳng dám đến tìm vui.
 
Nhìn ánh mắt bé nhòe vì tiếc nuối dõi theo bong bóng mất hút trong vô vọng, cô tỉnh người, tay rút điện thoại trong chiếc túi cũ lục tìm danh bạ và dừng lại tại số điện thoại của anh vì cô cảm thấy những ngón tay bắt đầu trở lạnh cần một hơi ấm và không muốn cơ thể tự nhận thêm bất kì sự miễn dịch không cần thiết nào.



Đón nắng cho em...




Nguyên nói cậu ấy muốn leo núi, chúng tôi trốn khỏi bệnh viện, thuê xe, rồi đến một thị xã nhỏ, có những dải núi hẹp nhưng kề sát nhau để lại những lối mòn.

Tôi đang đếm những tia nắng cuối cùng còn yếu ớt đọng lại trên tán cây trước cửa phòng bệnh viện. Có người nói với tôi, ánh mặt trời vào lúc thu muộn là đẹp nhất, vì lúc đó nó đẹp, và vô hại, có thể cho người ta cảm giác ấm áp và an toàn.

Người ấy đã nói với tôi rất nhiều thứ, cũng đã dạy cho tôi cách yêu thương người khác như thế nào. Nhưng cuối cùng thì tôi vẫn không có cách nào có thể chạm tới người ấy nữa. 
 
Ngày người ấy ra đi cũng chính là lúc thu muộn thế này, nắng dường như muốn tắt, nhưng từng vệt mảnh dẻ vẫn kiên trì bám trụ cho đến cuối ngày, trơ mắt nhìn tôi tiễn biệt người mà tôi suốt đời không thể nào quên, người mà tôi cho rằng, khi cậu ấy đi, là mang một nửa cuộc đời tôi đi mất.
 
Và lại một lần nữa, sau cái chết của bố mẹ tôi từ khi tôi còn nhỏ, tôi bỗng dưng trơ lại một mình.
 
Chúng tôi khi đó, còn quá trẻ để học cách vượt qua những nỗi đau, cũng còn quá trẻ để ngăn bản thân mình không cảm thấy tổn thương sau những mất mát quá lớn.
 
Lúc đó tôi chỉ biết, khi không thể chết thì vẫn phải sống, mà không cho mình cơ hội để sống một cuộc sống khác đi, tôi đã buộc tương lai và hiện tại để chôn vùi cùng quá khứ, để khước từ những người yêu thương tôi.
 
Lúc đó, tôi đã sai lầm, và tôi có lẽ vẫn sẽ sai lầm như thế, nếu không có một người chìa bàn tay ra với tôi, kéo tôi lên khỏi cái hố mà chính tôi tự đào cho mình…
 
***
 
“Xoẹt” – Âm thanh khiến tôi chợt giật mình, sau đó là một loạt những tiếng động huyên náo của tiếng còi xe cấp cứu, tiếng khóc, tiếng bánh xe chở người bị thương ma sát lên gạch lát nền, tiếng các bác sĩ bàn nhau về tình hình bệnh nhân trước khi vào phòng mổ. Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, bước đi như ngây dại vào trong, đôi chân run rẩy bởi mới một lúc trước tôi nhận được tin báo rằng Tuấn gặp tai nạn trên đường đi tình nguyện vùng cao. Chiếc xe chở đoàn tình nguyện của Tuấn gặp núi lở, tài xế mất lái, lao xuống vực. 
 
Tôi chỉ kịp nhìn thấy Tuấn sau tấm ga trắng phủ lên khuôn mặt nhợt nhạt, khuôn mặt không một vết máu nhìn chỉ giống như đang ngủ, tay cậu ấy vẫn nắm chặt như đang cố bảo vệ một vật gì quý giá lắm. Tôi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo, khẽ mở ra, đôi mắt ầng ậc nước bắt đầu rơi xuống làm nhòa đi cảnh vật trước mặt. 
 
Trong tay cậu ấy, chính là chiếc mặt dây chuyền của tôi. Là chiếc mặt dây chuyền tôi đã tặng cậu ấy trong sinh nhật năm ngoái, là thứ quan trọng nhất tôi vẫn luôn giữ bên người.
 
Đấy là lần cuối cùng tôi gặp cậu ấy. Cũng là lần cuối cùng tôi chạm vào sợi dây chuyền đã theo tôi suốt hơn 20 năm cuộc đời.
 
Sợi dây chuyền bảo hộ sinh mạng, cuối cùng đã không thể bảo hộ người tôi yêu, vẫn mang cậu ấy đi khỏi cuộc sống của tôi.
 
Tôi suy sụp hoàn toàn, như bất chợt không tìm thấy chỗ để bấu víu, khoảng trống bên cạnh biến mất để tôi hẫng hụt, loạng choạng giữa những nỗi đau vô hình. Tôi khóc nhiều đến nỗi chính tôi không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết là nước mắt cứ rơi không ngừng, một cách mất kiểm soát, cho tới khi tôi cảm thấy toàn bộ nước mắt có trong người đã được đem ra khóc hết, cảm thấy tất cả sức lực đã tuột khỏi tay, tôi để mặc bản thân đốt đi chút ấm áp cuối cùng còn sót lại trên cơ thể.
 
Và tôi phải nhập viện, trong những ngày thành phố bị nhuốm màu bàng bạc của những trận mưa rả rích dường như chẳng có ngày tạnh. Vẻ ủ dột của những con người đi lại qua nhau như một cái xác, và tôi chìm trong màu u tối ấy, không muốn thoát ra.
 
***
 
- Hoài!
 
Tiếng gọi khiến tôi giật mình, một phút lơ đãng vụt qua, rồi tôi nhìn lên người đang đứng cạnh giường bệnh. Tôi không thể nhớ nổi gương mặt quen thuộc chất chứa vẻ đau xót đang nhìn mình là ai, chỉ thấy người ấy lại gần ngồi xuống, giơ tay chạm vào khuôn mặt tôi lạnh giá.
 
Tôi mơ hồ không rõ, là cái lạnh từ trên khuôn mặt tôi, hay cái lạnh bám trên bàn tay ấy?
 
- Có còn muốn sống nữa hay không?
 
Cậu ấy hỏi tôi, tiếng khàn đục như trách móc, nhưng rất nhẹ. Và tôi đã nhận ra, đây chính là người trước đây đã từng rất quan trọng với tôi. Vốn dĩ là mối tình đầu mà tôi vẫn đơn phương, không dám chạm tới, vậy mà bẵng đi một thời gian dài không gặp mặt, tôi đã suýt quên mất cậu ấy rồi.
 
- Là cậu à, Nguyên?
 
Tôi mỉm cười, nhưng chỉ thấy khóe miệng khô rát. Nguyên thu tay về, rồi nhìn sâu vào trong mắt tôi.
 
- Hỏi lại cậu lần nữa, có muốn sống nữa hay không?
 
- Không biết!
 
- Tức là muốn chết à?
 
- Không biết!
 
- Là sao?
 
- Là chẳng muốn gì hết.
 
- Có muốn nhìn bộ dạng của chính mình bây giờ không?
 
- Không!
 
- Rất thảm hại!
 
- Ừ, nhưng không quan tâm!
 
Tôi nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ của Nguyên, nhưng không thấy cậu ấy bỏ đi. Vài tiếng đồng hồ trôi qua, chúng tôi vẫn cứ ngồi nguyên như thế. Tôi chợt thấy buồn cười, có những chuyện trên đời này luôn xảy ra hệt như những trò đùa của số phận. Còn chúng tôi thì luôn khổ sở với những trò đùa ấy.
 
***
 
Từ hôm đó, Nguyên luôn đến bên cạnh tôi, như thể cậu ấy đang tìm cách bước dần vào trong thế giới của tôi vậy. Tôi không đồng ý, cũng chẳng khước từ, vì tôi đã quên cách bộc lộ bất cứ một thứ cảm xúc nào ra ngoài.
 
Nguyên nói nhiều, cậu ấy kể lại những thứ diễn ra trong cuộc sống cho tôi nghe, những chuyện vui, những chuyện buồn, những chuyện khúc mắc nhỏ nhặt đời thường. Nhưng tôi luôn yên lặng, phần lớn là cậu ấy độc thoại, thi thoảng tôi có đáp lại. Phòng bệnh vẫn chỉ vang lên tiếng nói của một người, đều đều chậm rãi, kiên trì, nhẫn nại. Đến mức tôi nghĩ rằng có thể người đang ở bên cạnh tôi sắp bỏ cuộc, đến mức tôi nghĩ có thể một ngày nào đó cậu ấy sẽ phát điên lên, và tức giận, rồi rời khỏi cuộc sống của tôi, như tôi đã buông tay với cuộc sống của mình.
 
- Hoài, hôm nay sen nở đẹp, không phải cậu thích hoa sen sao, tớ có mua về đây, ngắm một chút nhé?
 
- …
 
- Hôm nay có gió mùa, có lạnh không?
 
- …
 
- Mặc thêm áo vào này!
 
-…
 
Những lúc nghĩ về khoảng thời gian ấy, tôi không hiểu mình đã sắt đá đến thế nào, để khước từ sự quan tâm từ cậu ấy như thế. Và tôi cũng càng không hiểu, người con trai vốn kiêu hãnh như cậu ấy, lại có thể nhẫn nại ở bên cạnh một đứa khiến người ta chán ghét như tôi, khi đó.
 
Tôi không hiểu, và cũng chưa bao giờ hiểu được. Giống như việc tôi luôn nhớ về Tuấn và những chuyện trước đây, luôn nhớ để rồi luôn ao ước sống trong những đoạn hồi ức đó. Thế nhưng, thói quen ấy bắt đầu bào mòn tôi bởi những nỗi đau. 
 
Những lúc như thế, ký ức nhắc lại cho chúng ta nhớ, rằng những người đã thật sự đi khỏi cuộc sống của chúng ta, sẽ không bao giờ trở lại. 
Cho đến một ngày, tôi phát hiện Nguyên không được khỏe. Cậu ấy ho nhiều, khuôn mặt đẹp vốn là niềm kiêu hãnh dần chuyển sang trắng bệch. Tôi ngoảnh mặt quan sát, nhưng chỉ thấy cậu ấy mỉm cười, dịu dàng nhìn tôi, đôi mắt trong suốt ẩn dưới cặp lông mày rất gọn. Mắt cậu ấy rất đẹp, và cái cách cậu ấy nhìn người khác cũng vậy.
 
Có lẽ cậu ấy thường nhìn tôi như thế, nhưng tôi không biết, hoặc chưa từng biết.
 
- Nguyên – lần đầu tiên tôi mở miệng bắt chuyện với cậu – Có thấy mệt không?
 
- Mệt gì?
 
- Vì ở bên cạnh một đứa như tớ?
 
- Không mệt! Là tớ tự nguyện mà!
 
- Ồ!
 
- Bắt đầu quan tâm à?
 
- Không!
 
- Thế sao tự dưng lại hỏi thế?
 
- Thì chỉ hỏi vậy thôi!
 
Dường như bắt đầu từ lúc đó, tôi đã bắt đầu sợ hãi cuộc sống của mình một ngày nào đó sẽ không có cậu ấy. Khi ấy, tôi láng máng nhận ra, tôi bắt đầu hơi quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình, tôi bắt đầu giơ tay chạm vào khung cửa sổ để ngóng chờ những tia nắng ấm áp, nhưng đợi mãi vẫn chỉ thấy hơi lạnh cóng.
 
***
 
Tôi ra viện, trở về căn nhà nhỏ của chính mình, những chậu cẩm tú cầu trên bệ cửa sổ đã héo quắt khiến tôi ngẩn người. Thời gian đã trôi qua bao lâu, để rồi mang đi toàn bộ sức sống của cây cỏ đi hết? Hay là do tôi từ chối sinh mệnh của chúng, và của chính mình?
 
Nguyên đem đến cho tôi một chậu cây khác thay cho những cây đã héo, rồi cậu ấy lặng lẽ đem đến một chiếc hộp nhạc cỡ hai lòng bàn tay. Tiếng nhạc nhè nhẹ phát ra, và tôi đã ngủ một giấc thật sâu, không mộng mị. Lần đầu tiên sau cái ngày kinh hoàng kia xảy ra với tôi, tôi đã tìm được một chút cảm giác an toàn, để yên tâm dựa vào không lo, không sợ.
 
- Thích không?
 
- Thích!
 
- Thích thì tốt, cậu nghỉ thêm đi!
 
- Nguyên, sao lại tốt với tớ như thế?
 
- Chẳng sao cả, vì tự dưng muốn thế!
 
- Là thương hại à?
 
- Không, đừng nghĩ linh tinh!
 
- Nếu thương hại thật thì cũng không sao mà!
 
- Hoài – Nguyên xoay người tôi lại, đôi mắt sáng trong của cậu ấy kiên định nhìn sâu vào trong mắt tôi –
 
Tớ không thương hại cậu, vì cậu chẳng có gì để tớ phải thương hại. Tớ chỉ cảm thấy muốn ở bên cạnh cậu thôi, được chứ?
 
- Ừ!
 
Nguyên, nếu cậu thật sự là chỗ dựa duy nhất của tớ lúc này, thì xin đừng biến mất như Tuấn, vĩnh viễn đừng biến mất, tớ xin cậu…
 
Tôi đã tự nói với mình như thế, và tôi cũng nuôi một niềm hy vọng, sẽ không còn ai đột ngột bước ra khỏi cuộc sống của mình nữa.
 
Nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Cuộc đời luôn bất ngờ lấy đi của chúng ta những thứ quý giá nhất, một cách bất thình lình. Kể cả tôi có muốn phớt lờ hoặc tự lừa dối bản thân mình, cũng không thể ngăn cuộc sống của mình bớt bi kịch hơn.
 
Đón nắng cho em... 2
 
Nguyên đã biến mất khỏi cuộc sống của tôi chẵn 4 ngày. Khi tôi phát hiện không còn bóng lưng kiên nhẫn và ánh mắt dịu dàng nhìn mình nữa, tôi đã hoang mang nghĩ rằng, mình đã mất đi chỗ dựa còn sót lại trên đời. Tôi thậm chí không thể cho mình cái quyền trách móc hay oán hận, nhưng tôi bắt đầu lo lắng cho cậu ấy một cách tự nhiên. Cho đến khi cậu ấy lại xuất hiện, sự lo lắng ấy mới bắt đầu mất đi.
 
Tôi biết mình ích kỷ, tôi đã không buông tha cho quá khứ, nhưng lại muốn níu kéo hiện tại. Tôi không biết rồi đây sẽ phải làm gì, nhưng tôi không muốn phải đơn độc một mình.
 
Nếu như lúc đó tôi biết, Nguyên đang bị bệnh nặng, và cậu ấy cũng đang phải chiến đấu từng giờ từng phút với sự đau đớn, thì có lẽ, tôi đã bắt bản thân mình phải thức tỉnh. Và giá như lúc đó tôi hiểu được ý nghĩa của sự sống, tôi đã không sống mà như chỉ tồn tại, tôi đã không u mê bởi nỗi đau của mình, để rồi chưa bao giờ quan tâm đến nỗi đau của người khác.
 
Khuôn mặt Nguyên nhợt nhạt giấu sau chiếc chăn trắng muốt, nơi mà cách đây không lâu tôi đã ẩn mình bằng chiếc vỏ trầy trật vết thương, còn cậu ấy ra sức tìm cách chữa lành cho tôi. Còn bây giờ, chúng tôi đã đổi vai, chỉ tiếc là, cậu ấy không giống tôi, cậu ấy vẫn có một niềm hy vọng mãnh liệt vào sự sống.
 
- Nguyên, có còn muốn sống không?
 
- Có!
 
- Đau lắm không?
 
- Có!
 
- Đau như thế mà vẫn muốn sống?
 
- Ừ! Còn hơn là chết!
 
- Tại sao? 
 
- Bởi vì chúng ta còn quá trẻ, nên không thể lãng phí sự sống, bởi chúng ta còn quá nhiều thứ để làm, còn quá nhiều ước mơ để thực hiện, cũng còn quá nhiều người để yêu. Vậy thì tại sao phải muốn chết?
 
-…
 
- Hoài, những lần mất mát, là chặng đường tất yếu để trưởng thành. Cậu không thể vì ai đó rời bỏ cậu mà từ bỏ sự sống của chính mình. Bởi vì chỉ cần cậu chết, cậu sẽ vĩnh viễn không có cơ hội được sống lần thứ hai!
Những câu nói của Nguyên rất nhẹ, rất dịu dàng, nhưng lại ghim vào tim tôi lạnh toát. Tôi đã sai, và sai lầm của tôi đã lãng phí thời gian của một người đang rất cần sự sống. Tôi có lỗi với cậu ấy và còn có lỗi với chính mình.

Nguyên nói cậu ấy muốn leo núi, chúng tôi trốn khỏi bệnh viện, thuê xe, rồi đến một thị xã nhỏ, có những dải núi hẹp nhưng kề sát nhau để lại những lối mòn.
 
Chúng tôi chỉ lặng lẽ đứng nhìn lên đỉnh núi cao nhất, bởi vì sức khỏe của Nguyên rất yếu, nên cậu ấy không thể leo núi, chỉ có thể dựa vào tôi.
 
-Nguyên, ngày trước, thật ra là mình thích cậu!
 
- Mình biết!
 
- Sao cậu biết được?
 
- Vì khi ấy mình cũng thích cậu mà!
 
- Thế tại sao không nói với mình? Để mình khổ sở suốt một thời gian dài.
 
- Sao không phải là cậu nói chứ? Mình cũng không dám mà …
 
Chúng tôi nói chuyện quá khứ như đang tham dự cuộc thi kể chuyện, thi thoảng lại ồ lên vì vài ba điều bất ngờ, thi thoảng lại vui vẻ cười vì những chuyện đáng nhớ. Nhưng chỉ tiếc rằng khi đó, chúng tôi đã bỏ qua một lần dũng cảm nói lên tình cảm của mình.Giả sử, tôi nói là giả sử thôi, nếu như lúc đó chúng tôi nói ra, thì có lẽ kết cục của bây giờ sẽ đổi khác đúng không?
 
- Tại sao lại biết chuyện của tớ, để mà đến bên cạnh tớ?
 
- Vì ngày tớ nhập viện cũng là ngày bạn cậu mất trong bệnh viện. Tớ nhìn thấy cậu suy sụp, nhưng đã không có cách nào để vực cậu dậy. Khi ấy chỉ có một ý định là ở bên cậu, khiến cho cậu muốn sống, khiến cho cậu không vì mất mát mà chịu thua.
 
Tối hôm ấy, Nguyên bắt đầu hôn mê, tôi vội vã đưa cậu ấy quay trở lại bệnh viện. Chưa bao giờ tôi cầu nguyện trong đầu nhiều như thế, chỉ biết tôi đã khóc, và cầu xin thượng đế đừng cướp mất người bạn cuối cùng của tôi đi. 
 
Ký ức bắt đầu xẹt qua trong não để nhớ về những tháng ngày cậu ấy ở phòng bệnh cùng tôi, thêm cả ấn tượng đáng sợ về quãng thời gian cậu ấy biến mất để điều trị, tôi đã sợ hãi và hoảng hốt, tôi sợ rằng sẽ không thể níu kéo được sự sống cho cậu ấy.
 
Mẹ cậu ấy đón chúng tôi ở cửa phòng bệnh, cô không trách tôi, chỉ lặng lẽ nói với tôi về việc chữa trị cho cậu ấy.
 
Có những lúc, người ta luôn muốn đặt hết lòng tin vào những sợi dây hy vọng mỏng manh, dù niềm tin ấy có thể sẽ khiến người ta thất vọng, nhưng thà tin vào đó còn hơn là buông xuôi …
 
Trước khi cậu ấy đi, còn kịp trao cho tôi chiếc hộp nhạc, từng nốt nhạc phát ra chạm vào trái tim tôi, tỏa hơi ấm áp đến lạ lùng.
 
Cậu ấy vẫn cười với tôi như thường lệ, còn hai hàng nước mắt của tôi vẫn cứ chảy không ngừng. Nhưng tôi vẫn hứa với cậu ấy, sẽ sống tốt, và đặt niềm tin vào sự sống của cậu ấy.
Không hiểu sao khi ấy, tôi lấy cơ sở gì để tin chắc rằng, cậu ấy sẽ trở lại …
 
***
 
Đón nắng cho em... 3
 
Tôi đến thăm nơi an nghỉ của Tuấn, đã tròn hai năm kể từ khi chúng tôi không còn cơ hội gặp lại nhau lần nữa, tôi đã trở lại cuộc sống của mình. Mọi chuyện vụt đi qua, để lại cho tôi vết tích của sự trưởng thành, làm cho tôi hiểu rằng, con người ta buộc phải đánh đổi bằng những nỗi đau, để biết trân trọng sự sống và sinh mạng. 
 
Chỉ có điều, tôi vẫn chưa nhận được tin tức gì của Nguyên. 
 
Cho đến một ngày, trước thềm nhà tôi xuất hiện một chậu cẩm tú cầu, tôi nghe thấy tiếng nhạc phát ra như âm thanh của tiếng nước chảy róc rách. Khuôn mặt mỉm cười, ánh mắt đẹp dịu dàng nhìn tôi trong veo như nước, tôi biết, cậu ấy đã trở về.
 
- Nghe nói Hà Nội đang nắng cơ mà, sao bây giờ tớ về lại thành lạnh thế này?
 
- Ngốc, giữa mùa đông thì làm sao có nắng cơ chứ!
 
- Không sao, không có nắng thì đi đón nắng!
 
- Đón đi, dù sao thì lạnh cũng đủ rồi!
 
Thế rồi tôi thấy cậu bạn tôi mỉm cười. Chúng tôi cuối cùng cũng đã vượt qua những tháng ngày khó khăn nhất để trở lại với cuộc sống, bám vịn lấy nhau mà sống, dựa dẫm vào nhau để sống. Để rồi cho đến bây giờ, đứng đối diện với nhau mới cảm thấy dường như đã cùng trải qua rất nhiều chuyện.
 
Sẽ có người thắc mắc rằng liệu tôi và Nguyên có yêu nhau để hoàn thiện cho cái kết trong câu chuyện của tôi hay không. Nhưng tôi nghĩ là không, bởi vì trong tim tôi vẫn tồn tại hình bóng của một người, và có lẽ, Nguyên cũng sẽ không chấp nhận như vậy. Chúng tôi vẫn sẽ ở bên cạnh nhau, như những người bạn, hoặc hơn cả tình bạn, nhưng tình yêu thì chưa phải bây giờ.
 
Đôi khi, người ta vẫn tin vào kỳ tích, và gọi mọi sự thật khó tưởng tượng là kỳ tích. Thế nhưng tôi biết, thật ra chẳng có kỳ tích gì cả, chỉ có sự nỗ lực của từng người mới có thể đem lại cho họ cảm giác được sống. 
 
Chúng tôi đã phải trải qua những lằn ranh nguy hiểm để trở lại với cuộc sống của chính mình, vượt qua những nỗi đau để biết trân trọng sự sống hơn. Và cho dù có tiếp tục phải nhận thử thách, tôi cũng sẽ sẵn sàng.
 
Bởi vì chỉ cần nỗ lực, là nhất định sẽ làm được. Tôi đã tin như thế, và sẽ mãi tin như thế!

Phía sau một chàng trai...

Chúng ta cứ nói con trai lạnh lùng, nhưng đã có ai thực sự cảm thông cho những điều họ muốn giấu. Họ khóc thì bảo yếu đuối, họ cười lại nói rằng họ vô tâm.

Đã bao giờ bạn chấp nhận chỉ đứng ở phía sau, sẵn sàng ôm lấy và chở che cho những gì họ đang nghĩ? Đã bao giờ bạn chấp nhận đuổi theo họ, để tha thứ cho cái lý trí bướng bỉnh và khiên cưỡng kia?
Đằng sau cái quay lưng lạnh ngắt kia, không chỉ là lý trí vô tình như con gái vẫn nghĩ. Sau đó, cũng là những xúc cảm, nỗi niềm nghẹn đắng không được phép bộc lộ mà thôi.
Phía sau một chàng trai, có khi là những giọt nước mắt đáng lẽ đã rơi từ lâu nhưng buộc lòng phải kìm nén. Có khi là một hình dung chôn chặt không thể gọi tên qua tháng, qua ngày.
Phía sau một chàng trai, là nỗi nhớ dồn nén, là nỗi tiếc nuối không được phép nói ra vì lòng tự trọng cao ngất. Cũng là những xót thương kỉ niệm, những thương tổn chất chồng, sâu hoắm như con gái mà thôi.
Phía sau một chàng trai, là những tháng ngày cố vui, gắng gượng nụ cười chỉ để chứng minh rằng mình vẫn ổn. Là nhịp sống tưởng như không có gì thay đổi để chứng tỏ rằng mình đang rất bình thường.
Phía sau một chàng trai, là những cái gồng mình, những hơi thở dài trút ra lén lút. Là những mỏi mệt, tuyệt vọng chỉ biết vo thành cục rồi nuốt trôi.
Phía sau một chàng trai, là những mạnh mẽ buộc lòng phải mang. Là những âm thầm gánh gồng không được một giây kêu mỏi mệt.
Phía sau một chàng trai, là một cô gái vẫn nhớ, vẫn thương. Nhưng họ không bao giờ đến được với nhau, vì một người cố chấp buông tay, một người không đủ can đảm để mở lời níu giữ.
Đừng bao giờ đổ lỗi cho con trai lạnh lùng, vô tâm, vô nghĩa. Chỉ là con trai cũng cần một người hiểu, xem họ đang nghĩ gì!
Họ cũng cần được nuông chiều, nâng niu, cũng cần được vuốt ve, xoa dịu. Họ cũng cần được yêu, và được giữ. Bởi không phải cái quay lưng nào cũng là chối bỏ lẫn nhau!




Yêu nhau, thì đừng làm tổn thương nhau

Chúng ta yêu nhau, xuất phát từ cảm xúc thật, nhưng cũng sẽ bị chi phối bởi vô vàn những thứ khác nữa. Nhưng cho dù thế nào thì đã yêu nhau rồi, nhất định đừng làm tổn thương lẫn nhau.

Anh có biết không, yêu thương quá sâu đậm cũng chính là con dao hai lưỡi, nó có thể khiến người anh yêu hạnh phúc, nhưng nó có thể làm cho người ấy bị tổn thương bất cứ lúc nào!
 
Biết bao nhiêu cặp đôi hợp rồi lại tan trong khi vẫn yêu nhau say đắm, đơn giản bởi vì, với họ, tình yêu vốn ngọt ngào đã trở thành gánh nặng, để rồi khi hai người bị đối phương làm cho thương tổn đầy mình mới nhận ra, càng yêu, càng dễ làm tổn thương người mình yêu.
 
Bởi vì quá yêu, nên mới quan tâm quá mức, đến độ mất kiểm soát, đến độ khiến đối phương cảm thấy nghẹt thở. 
 
Bởi vì quá yêu, nên mới nảy sinh lòng tự ti trong tình yêu, luôn sợ hãi tình yêu trao đi mà đối phương chẳng thể mở rộng lòng để nhận lấy toàn bộ.
Bởi vì quá yêu, nên trong lòng luôn tồn tại những nỗi canh cánh để ôm vào những cơn ác mộng chia ly, để gánh gồng mệt mỏi, để đánh rơi mất dần hạnh phúc, mà chỉ còn lại những dằn vặt tự tâm.
 
Bởi vì quá yêu, nên mới lỡ nhầm đường mà sinh ra thù hận, bởi vì cố chấp để yêu nên mới không nhận ra, mình không chỉ làm tổn thương đối phương, còn làm tổn thương sâu sắc chính bản thân mình. 
 
Bởi vì quá yêu, nên đột nhiên quên cách yêu, quên cách phải yêu thương thế nào mới có được hạnh phúc.

Thế nên anh à, yêu nhau, nhưng nhất định làm tổn thương nhau, anh nhé!
 
Chúng ta có thể quan tâm nhau, nhưng nhất định chừa cho nhau một khoảng trống trong thế giới của riêng mình, để có thể tập sống một cách độc lập chứ không phải suốt ngày dính vào nhau dựa dẫm, để có thể tập yêu nhau một cách chín chắn và trưởng thành.
 
Chúng ta có thể có hiểu lầm và mâu thuẫn, nhưng nhất định hãy giữ một lòng tin nhất định vào nhau, để không vì ghen tuông nhất thời mà làm tổn thương nhau, để không vô tình làm nhau đau đến rơi nước mắt.
 
Chúng ta có thể hạnh phúc với mối quan hệ hiện tại, nhưng đừng vì thế mà lo sợ rằng tình yêu của mình một ngày nào đó sẽ biến mất, hoặc nghĩ quá nhiều về sự chia ly. Bởi nếu hợp tan là điều khó tránh, thì việc nơm nớp suốt ngày đâu thể kéo dài nó đâu?
 
Yêu nhau, thì đừng làm tổn thương nhau 2
Chúng ta có thể sai, có thể đúng, chúng ta có thể yêu nhau một cách quá con trẻ mà nhất thời quên đi cảm nhận của đối phương, nhưng hãy biết dừng lại trước khi một trong hai cảm thấy mệt mỏi.
 
Và nhất là, khi yêu nhau, đừng gọi tên cái tôi quá lớn!
 
Em đã sớm hiểu rằng, tình yêu sẽ chẳng đẹp như trong phim ảnh và tiểu thuyết. Tình yêu sẽ là một chuỗi những ngọt ngào – hiểu lầm – tổn thương – dằn vặt rồi tan vỡ. Chúng ta yêu nhau, xuất phát từ cảm xúc thật, nhưng cũng sẽ bị chi phối bởi vô vàn những thứ khác nữa. Nhưng cho dù thế nào thì đã yêu nhau rồi, nhất định đừng làm tổn thương lẫn nhau.
 
Để khi yêu thì tôn trọng, nâng niu, khi chia tay rồi cũng đừng quá chua chát, phũ phàng.
 
Cũng xin đừng gieo cho nhau những thương tổn không đáng có…